MẸ ĐƯỢC VINH QUANG TRÊN THIÊN ĐÀNG
Linh hồn rất thánh của Mẹ Maria đã hưởng phúc thiên đàng được ba ngày, Thiên Chúa tỏ cho thần thánh biết quyết định hằng hữu của Người là phục sinh cho Xác thể đáng kính của Mẹ. Tới lúc đó, Chúa Giêsu từ trời, đem theo Linh hồn Mẹ chí ái Người xuống mồ thánh của Mẹ giữa vô số đoàn các thiên thần, các vị tổ phụ và các tiên tri. Đến mồ Mẹ, Chúa phán với đoàn tháp tùng rằng: "Mẹ của Cha đã được đầu thai Vô Nhiễm, để Cha mặc lấy Nhân Tính Cha từ nơi bản thể vô nhiễm của Mẹ. Thể xác Cha là Thể xác Mẹ. Hơn nữa, Mẹ còn đồng công vào hết mọi công trình việc Cứu Chuộc của Cha. Cho nên Cha phải phục sinh cho Mẹ Cha, như Cha đã sống lại, và phải phục sinh cho Mẹ vào cùng lúc Cha đã sống lại, vì Cha muốn Mẹ nên tương tự Cha trong mọi sự". Toàn thể các thánh đều ca tụng Chúa vì sự quyết định ấy, nhất là Adong Evà, Thánh Cả Giuse và hai thánh song thân của Mẹ.
Tức thì Linh hồn hiển vinh của Mẹ vào lại Thân xác đồng trinh của Mẹ, trả lại sự sống cho Thân xác ấy, mà không hề động chạm gì đến tảng đá che mồ, hay đảo lộn những nếp áo và khăn phủ mặt. Không thể nào tả lại được vẻ mĩ lệ và ánh sáng chói ngời trang sức cho Mẹ lúc ấy. Ta chỉ cần nói rằng Chúa Giêsu muốn trả lại cho Mẹ tất cả những gì Người đã tiếp nhận từ Mẹ lúc Nhập Thể đã đủ. Hôm đó là ngày Chúa nhật, 15 tháng 8, liền ngay sau nửa đêm. Xác thánh Mẹ Maria ở trong mồ ba mươi giờ y như Xác thánh Chúa Giêsu.
Lúc đó diễn ra từ phần mộ của Mẹ về thiên đàng một cuộc cung nghinh trang trọng không thể tả hết giữa thanh âm của một điệu nhạc say lòng. Các vị thánh và các thiên thần vào thiên đàng vị nào theo địa vị nấy. Sau cùng là Chúa Giêsu Kitô với Mẹ Rất Thánh Người ở bên hữu. Toàn thể thần thánh đều quay về phía Mẹ để nhìn ngắm và chúc tụng Mẹ trong một nguồn hoan lạc mới lạ, những khúc thánh ca mới và những lời ở trong chương ba sách Diễm Ca. Khi Mẹ tới bệ ngai Chúa Ba Ngôi, Chúa đã tiếp đón Mẹ với một tiếp đón thỏa tình nhất. Chúa Cha phán với Mẹ: "Con rất yêu dấu của Cha, con hãy lên cao hơn trên tất cả mọi thụ tạo". - Và Chúa Con thêm: "Mẹ ạ, xin Mẹ nhận từ tay Con phần thưởng Mẹ đáng được". - Đến lượt Thánh Linh nói: "Bạn dấu yêu, hãy vào hưởng nguồn vui vĩnh cửu xứng với tình trạng trinh trong của Bạn".
Mẹ Maria chìm ngập trong đại dương vô cùng của Thần Tính Thiên Chúa. Khi Mẹ đã được tôn lên ngai thần linh, Chúa tuyên dương cho cả triều đình thiên đàng đang tràn ngập tán thưởng, biết những đặc ân đã thông ban cho Mẹ qua sự Mẹ thông phần vào Uy Linh của Người. Chúa Cha phán: "Maria là Nữ tì của Chúng Ta, từng làm nên những khoái lạc đầu tiên của Chúng Ta, và đã không bao giờ bỏ mất tước hiệu ấy. Người có toàn quyền trên cả Vương Quốc Chúng Ta. Người được nhìn nhận và tôn phong là Chủ Mẫu chính thức vừa là Nữ Vương độc nhất". - Chúa Con phán: "Hết mọi thụ tạo Cha đã sáng tạo và cứu chuộc đều thuộc quyền Mẹ chân thực của Cha: Mẹ là Nữ Vương chính thức cai trị tất cả những gì Cha là Vua cai trị". - Sau cùng Chúa Thánh Linh phán: "Hỡi Bạn, với danh nghĩa là Hiền Thê của Ta, danh nghĩa mà Bạn đã tận trung ứng đáp, Bạn được lĩnh vương miện Nữ Vương cho đến muôn đời".
Ba Ngôi Thiên Chúa đặt trên đầu Mẹ một vương miện vinh quang cực kỳ lộng lẫy, rạng chiếu luồng sáng tuyệt kỳ, sẽ không bao giờ có nữa. Cùng lúc ấy, từ ngai Chúa phán ra lời này:
"Hỡi Người Chí Ái của Chúng Ta, Vương Quốc của Chúng Ta là Vương Quốc của Người. Người là Chủ Mẫu, là Nữ Vương hết mọi thụ tạo. Từng được ân sủng nâng cao lên trên mọi loài, nhưng Người đã tự nhận mình hèn kém, hạ mình xuống dưới hết mọi loài. Giờ đây, Người hãy lên chiếm địa vị tuyệt cao xứng với Người. Từ ngai cao cả này, Người hãy thống trị toàn thể thụ tạo: hỏa ngục, trần gian và thiên đàng. Ma quỉ, loài người và thiên thần đều phải tùng phục Người. Chúng Ta trao ủy cho Người quyền bính thần linh của Chúng Ta. Người sẽ nâng đỡ, ủi an, bảo trợ và làm Mẹ của hết mọi người công chính cũng như làm Mẹ của cả Giáo hội chiến đấu. Để thi hành sứ mệnh đó, một lần nữa Chúng Ta tôn nhiệm Người làm Đấng Bảo Quản, Đấng Phân Phát mọi kho tàng của Chúng Ta. Những gì thuộc quyền Chúng Ta cũng thuộc quyền Người, như Người đã luôn luôn là của Chúng Ta".
Để thể hiện những đặc ân trao ban cho Đức Nữ Vương vũ trụ, Thiên Chúa ra lệnh cho toàn thể thần thánh trên trời phải tùng phục Mẹ, nhìn nhận Mẹ là Chủ Mẫu mình. Toàn thể thần thánh đều tôn phục Mẹ: những vị được ở thiên đàng cả hồn xác đều sấp mình trước mặt Mẹ và đều suy phục Mẹ bằng những việc tôn kính bề ngoài. Đấy chính là phần thưởng cho đức khiêm nhượng Mẹ đã tỏ ra để tôn kính các thánh khi Mẹ còn tại thế. Việc tôn phong Mẹ là Nữ Vương thiên đàng này đã trào đổ một nguồn vui phụ trội cho toàn thể thần thánh. Những vị được hoan hỉ thêm nhiều hơn cả là Thánh Cả Giuse, thánh Gioakim, thánh nữ Anna, rồi những thánh thân nhân và các thiên thần hầu cận Mẹ.
Khi nhìn ngắm Thân xác hiển vinh của Mẹ, các thánh nhận thấy nơi ngực Mẹ có một hình cầu nhỏ mĩ lệ ngời sáng đặc biệt, đã và sẽ vẫn còn gây cho các Người một tâm tình thán thưởng và hân hoan khôn tả. Đó là một bằng chứng, một ân thưởng việc Mẹ vẫn giữ mãi trong Trái Tim Mẹ Ngôi Lời Nhập Thể dưới hình Nhiệm Tích, sau khi Mẹ đã rước chịu rất xứng đáng, không chút bất toàn nào. Về những ân thưởng khác tương quan với công nghiệp Mẹ lập, không thể nào tả được. Mỗi người được tuyển chọn sau này sẽ thấy ở trên trời, tùy mức độ xứng đáng của họ.
Trong lúc ở trên thiên đàng, xảy ra những sự kiện vinh quang đó, ở trần gian, nơi phần mộ của Mẹ, vào ngày thứ ba, thánh Phêrô và thánh Gioan nhận thấy rằng tiếng ca nhạc thần trời đã ngưng bặt. Nhờ ánh sáng Thánh Linh soi, các Người kết luận rằng Mẹ Maria đã phục sinh và lên trời cả hồn xác. Với tư cách Nguyên Thủ của Giáo hội, thánh Phêrô quyết định là phải tin chắc việc lạ lùng này. Để mọi người đã chứng kiến cái chết và dự tang lễ Mẹ, cũng xác nhận là Mẹ đã sống lại, nhằm mục đích đó, Người họp các Tông đồ, các môn đệ và các tín hữu lại quanh mồ Mẹ. Người trình bày với các vị ấy những lý do Người phải xác chứng rõ với Giáo hội là phép lạ ấy có thật, một phép lạ phải được mọi thế kỷ tôn kính, làm hiển vinh Chúa Giêsu và Mẹ Người hơn. Tất cả mọi người đều chấp nhận ý kiến của thánh Phêrô, và, theo lệnh Người, tảng đá che cửa mồ được cất bỏ. Mọi người chỉ còn thấy trong mồ có chiếc áo vẫn còn ở nguyên trạng thái như khi Mẹ mặc và tấm khăn phủ mặt. Thánh Phêrô nâng khăn áo đó lên rồi quì xuống tỏ lòng tôn kính; mọi người cũng lạy phục tôn kính như Người. Vừa thâm tín rằng Mẹ Maria đã được phục sinh và lên trời, vừa thấm sâu một niềm hoan hỉ còn pha lẫn ít nhiều nuối tiếc, các Người hát lên nhiều thánh vịnh và thánh ca tán tụng Chúa Giêsu và Mẹ Maria.
Các Người cứ nán lại phần mộ của Mẹ mãi, không sao ra về được, nên một thiên thần phải từ trời hiện xuống nói với các Người: "Sao chư vị còn ở mãi đây? Nữ Vương của chư vị và của chúng tôi ngày nay đã ngự trên trời cả hồn xác rồi. Mẹ sẽ vĩnh viễn thống trị cùng với Chúa Giêsu trên nước trời. Mẹ sai tôi đến xác quyết với chư vị chân lý đó, khuyên chư vị dắt dìu Giáo hội, tuyên giảng Phúc âm, qui hồi các dân tộc. Mẹ ra lệnh là chư vị ai nấy phải tiếp tục nhiệm vụ mình sớm hết sức. Mẹ hiển ngự trong vinh quang, nhưng Mẹ không quên phù trợ chư vị đâu". Những lời đó đã khích lệ các Tông đồ rất nhiều. Và trong các cuộc hành trình truyền đạo, các Người luôn luôn nghiệm thấy mình được Mẹ bảo trợ, nhất là trong giờ tử đạo, vì lúc đó Mẹ hiện ra với từng vị một và dâng linh hồn các Người lên Thiên Chúa.
Bà Đáng Kính Maria Agrêđa, khi chấm dứt bộ sách vĩ đại của bà, có viết rằng: "Có nhiều tác giả thuật lại nhiều sự kiện khác nữa về cuộc ly trần và phục sinh của Mẹ Maria. Nhưng vì Chúa không tỏ cho tôi thấy những sự kiện ấy, nên tôi không viết ở đây, mặt khác, trong khi viết toàn bộ truyện thần linh này, tôi không phải tìm tòi chọn lựa một tài liệu nào. Tôi chỉ có thể nói ra những gì Chúa đã dạy tôi và truyền cho tôi phải viết thôi".
Lời Mẹ nhắn nhủ:
Hỡi con, nếu ở thiên đàng, Mẹ còn có thể phải đau khổ, Mẹ đau đớn nhường nào khi thấy biết bao linh hồn phải hư mất! Trong khi cuộc đời qua đi quá mau chóng như vậy, mà con cái Giáo hội cứ tự vướng mắc vào dò bẫy ma quỉ, mê theo cuộc sống kiêu sa, ve vuốt dục vọng xác thịt, tự lên án phạt mình đời đời, mặc dầu được Chúa ban cho mọi thứ ân sủng. Có lẽ họ ngờ rằng được chết một cách tự nhiên, dứt bỏ được cuộc đời như loài thú là sung sướng rồi. Nhưng không đâu, còn hỏa ngục nữa, hỏa ngục đời đời sẽ ngốn nuốt họ. Tự lao mình vào đó thật ngu dại tội lỗi chừng nào!
Hỡi phàm nhân lầm lạc, các con cứ nghĩ đi đâu? Các con làm gì thế? Các con có biết thế nào là nhìn thấy Thiên Chúa nhãn tiền, là thông phần đời đời vào sự sống và vinh quang của Người không? Các con tìm gì để thay vào hạnh phúc vô cùng ấy được? Các con sẽ không thể tìm được một hạnh phúc nào khác đâu. Ai đã làm tâm trí các con mờ đục và mê loạn như thế? Các con cũng phải suy nghĩ cho kỹ rằng lao nhọc ngắn, mà hạnh phúc hay tai họa vĩnh cửu sẽ vô cùng.
Đời sống của Mẹ liên tục chất đầy những đau khổ và khổ đau. Nhưng khi Mẹ đến lĩnh phần thưởng, Mẹ thấy những đau khổ ấy chẳng thấm vào đâu, Mẹ quên chúng đi ngay như là chẳng bao giờ đã phải chịu đau khổ. Cho nên con hãy coi nhẹ mọi thử thách con gặp, sao cho chẳng có gì con lấy làm cam go, mặc dầu phải băng qua lửa thiêu gươm chém: thiên đàng đẹp đẽ lắm, con ơi! Nếu các thánh có thể trở lại trần gian để lập công thêm được một cấp độ hạnh phúc mới nữa, hẳn các Người sẽ hân hoan chịu hết cả mọi cực hình có thể tưởng tượng ra cho đến ngày phán xét chung.
Thế mà ở trần gian người ta lại nói rằng: "Thôi, rỗi linh hồn là được: vinh quang nhiều hay ít hơn một chút có hệ gì". Giọng điệu đó chỉ có thể giải thích là do điên dại quá mức, là quá thiếu tình yêu mến Thiên Chúa. Tâm địa ấy chứa cả nguy hiểm hư mất đấy.
Nếu người ta chạy lại xin Mẹ cầu bầu cho, có thể không có tình trạng đó, vì Thiên Chúa đã tôn nhận Mẹ làm Mẹ, làm Đấng Bảo Trợ, và làm Trạng Sư cho cả loài người. Lòng lành của Mẹ vượt quá trên ác tâm của họ, ngăn cản được phép công của Chúa, mở được cửa tình thương của Người và đem được người ta vào thông hưởng tình thân ái với Người.
Cùng với Mẹ, con ngợi khen Chúa Ba Ngôi muôn đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét